Y TẾ VÙNG SÂU
(Thơ của BS. Nguyễn Minh Mẫn: Cohort 2005- Kiên Giang)
Mình đi công tác vùng sâu
Mưa rơi rả rích, bùn nâu bết đầy.
Gió lùa qua tán lá cây,
Chim ri ríu rít gọi bầy trú mưa…
Đã qua mấy bận đò đưa,
Mấy kênh nước đục, mà chưa… ghé vào…
Vẫn còn đó một nỗi đau
Người dân chớm bệnh, ban đầu ai lo?
Nguyện cầu hai bữa ấm no
Bệnh thì mặc bệnh… phó cho số trời…
Bao giờ còn sức, còn hơi
Thì còn mưa nắng … lưng phơi luống cày…
Cảm xoàng thì kiếm lá cây,
Nặng hơn thì kiếm mấy thầy … lang băm…
Bao giờ “tơ sạch lòng tằm”
Thì thôi… mới ráng … đi nằm nhà thương!
Trải qua biết mấy nắng sương,
Mấy kênh đục nước, dặm đường còn xa …
Trạm y tế xã kề nhà,
Thiếu thầy, thiếu thuốc… ai mà dám vô.
Mấy gian nhà trống gió xô,
Ghế bàn xiêu vẹo, mấy cô … ngáp dài…
Mấy tờ áp phích bay bay,
Vài ba quyển sách bụi đầy… tháng năm.
Hỏi anh, anh cứ nhủ thầm:
“Lương ăn không đủ, lương tâm có thừa…”
“Rời trường từ thuở xa xưa,
Từ ngày nhận việc… vẫn chưa… trở về.”
“Làm sao có dịp luyện nghề,
Bệnh nhân đến, bệnh nhân chê… phải rồi!”
Lặng nghe tấc dạ bồi hồi
Con kênh nước đục… cứ sôi bọt hoài.
Rối lòng câu hỏi dằng dai
Vùng sâu… y tế biết ngày nào lên?
Đã xa tiếng đạn bom rền
Dấu thù năm tháng đã quên lâu rồi…
Lũy tre xanh chọc lên trời
Măng non xé đất mà phơi bẹ vàng
Cha già giờ đã lên “trang”
Mẹ già chiếc bóng… khói nhang khấn thầm…
Thằng em lún phún râu cằm
Chị hai tóc đã hoa râm mấy phần
Lắm cô má đỏ bồ quân
Con thơ ẵm ngửa, quên vần… ca dao…
Bao giờ y tế vùng sâu
Lo tròn sức khỏe ban đầu cho dân?
Nguyễn Minh Mẫn
26.02.2010